Sever 1 Sever 2
113

Móc lồn nữ võ sinh mới lớn trên võ đường

Giọng nói Lạc Hàn Đông mang theo chút ý cười: Gần đây ngủ khá ngon.Tần Chung Hải cười to ra tiếng.Các anh em lần lượt đến ăn cơm cũng cười ha ha mà ngồi xuống.Chỉ có Oai Chủy Lục và Tứ Nhãn cười vô cùng miễn cưỡng.Đồ ăn lần lượt được dọn lên, Lạc Hàn Đông không ăn cái gì, toàn bộ quá trình đều chỉ gắp đồ ăn cho Thịnh Hạ, làm Thịnh Hạ vừa kinh ngạc lại hoảng sợ, không dám giương mắt nhìn nét mặt của anh như thế nào, chỉ cúi đầu ăn.Ăn nhanh đến mức khiến mình bị nghẹn.Lòng bàn tay của người đàn ông dịu dàng đặt lên lưng cô: Từ từ thôi.Sau đó lấy ly nước của mình cho cô uống.Thịnh Hạ thấy đó là cái ly của anh, cơ thể cũng bắt đầu run lên. Mẹ chưa hỏi về bố mẹ cậu ta hay bất cứ điều gì, chốc nữa ba con sẽ hỏi sau. Lúc anh tỉnh lại thấy cô đang nắm tay mình ngủ thiếp đi.Bàn tay ấy còn lớn hơn so với khuôn mặt gầy kia nhiều, chiếc cằm đầy đặn cũng trở nên nhọn hơn.Ngón tay anh giật giật, Thịnh Hạ phản xạ có điều kiện mà tỉnh lại nhìn về phía túi truyền nước, phát hiện còn hơn một nửa mới yên tâm mà nhắm mắt lại.Dường như một lát sau cô mới nhận ra có điều gì đó không đúng, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đang nằm trên giường bệnh.Đối diện với ánh mắt của người đàn ông, Thịnh Hạ đột nhiên đứng lên, cô quên cả bấm chuông, chạy ào ra ngoài gọi to: Bác sĩ – bác sĩ -Lạc Hàn Đông thấy cô như vậy, khóe môi khẽ nhếch lên.Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ dặn dò Thịnh Hạ những điều cô cần chú ý, sau đó họ rời khỏi phòng bệnh.Thịnh Hạ trở lại, thấy Lạc Hàn Đông vẫn đang mở to mắt ra nhìn mình, cô hơi ngượng ngùng, cúi đầu hỏi lí nhí: Anh có thấy khó chịu chỗ nào không,Tạm thời Lạc Hàn Đông vẫn chưa nói được nên chỉ có thể chớp mắt.Chỗ nào vậy, Cô khẩn trương mà sờ chân, sờ tay của anh.Sợ Lạc Hàn Đông đã không cử động trong một thời gian dài thì máu sẽ không lưu thông được nên mỗi ngày cô và y tá đều xoa bóp tay chân cho anh.Đôi mắt Lạc Hàn Đông nhìn xuống giữa hai chân mình.Thịnh Hạ nhìn theo ánh mắt của anh, chỉ cảm thấy máu mình đều sôi trào cả lên.Người đàn ông mặc quần áo của bệnh nhân, nhưng giữa quần dựng hẳn một túp lều.Quả thực Thịnh Hạ không biết nên đối diện như thế nào với anh mới tốt. Trong làn khói lượn lờ, gương mặt của ông thoắt ẩn thoắt hiện, vẻ mặt hằn sâu dấu vết của năm tháng và ánh lên nét dữ tợn: Cậu cứ ở lại đây đi, chờ bọn chú đi trướcÔng còn chưa nói xong thì Lạc Hàn Đông đột nhiên nghiền nát điếu xì gà lên bàn: Không được, cháu sẽ đi.Đi, Tần Chung Hải nheo mắt: Đi đâu,Ở tuổi của cháu thì có thể đi đâu nữa, Anh cong khóe môi cười xấu xa: Tìm một nơi ở, mua nhà, sau đó tìm một người phụ nữ hợp ý rồi kết hôn, sinh con.Nét mặt Tần Chung Hải nhanh chóng giãn ra, ông cười: Thì ra là cậu muốn kết hôn, Con bé đó bao nhiêu tuổi rồi, hình như còn đang học cấp 3,nữ võ sinh không biết đã tốt nghiệp chưaChú Tần, đời này của cháu đã không thể quay đầu lại nữa rồi, cháu không mong người phụ nữ của mình cũng quay lưng lại với cháu.

View more